Hiện nay có một số người có tư tưởng Việt Nam
nên dựa vào Mỹ để thoát Trung và ngược lại.
Xin ngắn gọn và nói rằng Việt Nam là quốc gia
độc lập, có đường lối ngoại giao độc lập, không lệ thuộc vào bất cứ quốc gia
nào khác, hay nói một cách khác, đỉnh cao “nghệ thuật” của ngoại giao Việt Nam
được gói gọn trong cụm từ “đối tác – đối tượng”.
Trong “đối tác” có “đối tượng”, trong “đối tượng”
ẩn chứa những mặt, những cơ hội, yếu tố có thể tận dụng, chuyển hóa thành “đối
tác”.
Nói thì ngắn gọn như vậy, nhưng để tìm hiểu
nghệ thuật ngoại giao của Việt Nam thì không hề đơn giản, ngay cả những nhà ngoại
giao kỳ cựu trên thế giới, những “con cáo già” thuộc dạng bậc thầy về ngoại
giao phương Tây còn phải ngán ngẩm và chịu thua những nhà ngoại giao Việt Nam, ẩn
sau những con người nhỏ bé đó với những cử chỉ lịch thiệp, tao nhã là cả bề dày
văn hóa, là sự linh hoạt, quyết đoán, nhẹ nhàng, sâu sắc, kiểu “lạt mềm buộc chặt”,
lấy độc lập dân tộc, lợi ích dân tộc Việt Nam là cái bất biến, để dĩ vạn biến
trong ngoại giao.
Nhiều yếu tố tác động góp phần hình thành và đẩy
ngoại giao Việt Nam lên tầm “nghệ thuật”. Hẹn khi khác chúng ta sẽ đàm luận sâu
hơn về ngoại giao, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau xem chiếu bài ở Biển Đông và
nước Mỹ đang chơi ván bài gì nhé:
Mấy ngày gần đây, Bộ Ngoại giao Mỹ có các
tuyên bố về các hành động phi pháp của Trung Quốc tại Biển Đông, trong đó phía
Mỹ nhắc đến hai trường hợp, một là trường hợp tàu Trung Quốc đâm chìm tàu cá Việt
Nam, hai là trường hợp Trung Quốc đặt trạm nghiên cứu trái phép tại Hoàng Sa.
Nhiều người hay nghĩ theo một câu nói đậm chất
phim ảnh thế này: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn”, ở đây, trong góc nhìn của một số
người Việt, Mỹ coi Trung Quốc là kẻ thù và ngược lại, nếu theo lý thuyết trên,
Mỹ hoàn toàn có thể là một người bạn của Việt Nam trong cuộc chiến đấu đòi lại
chủ quyền lãnh thổ.
Nhưng thực tế, cái tuyên bố mà phía Mỹ vừa đưa
ra không hề khẳng định chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, phía Mỹ
đã lồng ghép khéo léo yếu tố “gây bất lợi cho các nước Đông Nam Á”, có mục đích
ngầm khẳng định rằng đây là vùng biển “tranh chấp quốc tế”, tuyên bố như vậy tức
là đã phủ quyết chủ quyền hợp pháp của Việt Nam tại hai quần đảo này.
Đồng ý và tung hô cái ý kiến này, tức là đã chấp
nhận rằng đây là vùng biển của quốc tế có tranh chấp, đã phủ nhận lập luận đanh
thép của Bộ Ngoại giao Việt Nam.
Ngày 26/03/2020, bà Lê Thị Thu Hằng, phát ngôn
viên của Bộ Ngoại Giao Việt Nam phát biểu có đoạn: "Theo đó, mọi hoạt động
tại hai quần đảo này phải có sự cho phép của Việt Nam”.
Nói cắt nghĩa câu trên tức đây là vùng biển
thuộc chủ quyền Việt Nam không cần bàn cãi nhiều, làm gì thì phải xin phép Việt
Nam, sổ đỏ mang tên ai thì là của người đó chứ đâu là vùng đất không chủ quyền,
rồi cái thằng ở tận đâu đâu cũng nhảy vào đòi phần?
Nếu đã là vùng biển “quốc tế”, Mỹ hoàn toàn có
quyền và lợi ích tại đây, như việc đã và đang khống chế eo biển Hormuz và khu vực
Trung Đông, lấy lý do bảo vệ lợi ích Mỹ, đồng minh và hệ thống
"petrodollar".
Nhiều người hay nghĩ rằng Mỹ sẽ giúp Việt Nam,
thậm chí còn mong rằng Việt Nam sẽ cho Mỹ thuê quân cảng nhất nhì Đông Nam Á là
Cam Ranh làm căn cứ quân sự. Thậm chí, một ý tưởng táo bạo hơn được tô vẽ ra,
đó là việc Mỹ sẽ đánh Trung Quốc vì Việt Nam. Điều này không khác gì tư tưởng
trông chờ ngoại bang “ban phát” chủ quyền dân tộc, điều mà các tiền nhân chưa
bao giờ làm và sẽ không bao giờ cho phép làm.
Lương Khải Siêu đã từng bút đàm với Phan Bội
Châu, khuyên ông không nên dùng ngoại viện để giải quyết độc lập dân tộc. Bấy
giờ, một số nhà tri thức dẫn đầu là Phan Bội Châu đã sang Nhật cầu viện quân Nhật
giúp sức để đánh quân Pháp, nhưng hành động đấy thực chất không khác gì hành động
“chuyển nhượng” Việt Nam từ thuộc địa Pháp sang thuộc địa Nhật. Xa hơn, Nguyễn
Ánh phải chịu tiếng đắng muôn đời “cõng rắn cắn gà nhà” khi kêu gọi viện binh từ
nhà Xiêm đánh lại nhà Thanh đang tiến đánh nước ta.
Trong những giờ phút hoạn nạn vì đại dịch thế
này, hãy nhìn cách “anh cả” Mỹ đối xử với đồng minh phương Tây thân cận như thế
nào.
Nhắc chuyện gần đây, anh bạn hàng xóm
Philippines từng nghĩ rằng Mỹ sẽ vào điều động quân đội nếu phía Trung Quốc chiếm
bãi cạn Scarborough, đúng là Mỹ đã vào cuộc, nhưng Mỹ vào cuộc bằng cách im lặng
cho Trung Quốc chiếm đóng mặc lời khẩn cầu từ phía Philippines.
Hai tháng sau từ thời điểm “sang tên đổi chủ”
bãi cạn, ngoại trưởng Mỹ và Trung Quốc hân hoan bắt tay nhau trong một cuộc họp
song phương còn Philippines thì chẳng thể làm gì hơn việc thưa kiện Trung Quốc
ra tòa án quốc tế. Nhưng khổ nỗi, con người sai thì có tòa án xử, nhưng chẳng
có tòa án nào xử được những quốc gia siêu cường cả, ngay cả Liên Hợp Quốc, cũng
bị chi phối bởi lợi ích của các nước lớn.
Trong thời kỳ chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam,
phía Trung Quốc, Nga, Cuba đều có ý định đưa quân chiến đấu trực tiếp tại chiến
trường nhưng Việt Nam nói không, có thể tiếp nhận vật lực, hỗ trợ, nhưng Việt
Nam khước từ lời đề nghị quân đội quốc gia khác tham gia trực tiếp chiến đấu tại
chiến trường miền Nam Việt Nam. Bài học về số phận của bán đảo Triều Tiên để
cho phía Trung Quốc và Hoa Kỳ quyết định luôn rất đắt giá.Thứ hòa bình được ban
phát thì cũng có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào.
Biển Đông là khu vực có vị trí địa chính trị cực
kỳ quan trọng, cùng với đó là trữ lượng dầu khí, hải sản, băng cháy… là mục
tiêu mà bất cứ quốc gia nào cũng muốn có phần.
Trong số các nước trên chỉ có Việt Nam và Trung
quốc là nước có đủ thực lực để quản lý biển Đông, kể ra thì có cả Đài Loan,
nhưng bản thân Đài Loan không phải là quốc gia riêng nên không có quyền tuyên bố
chủ quyền. Một số nước khác thuộc dạng “có tiếng nhưng không có miếng” như
Philippines, Malaysia, Indonesia, Singapore. Ba là nhóm “chầu rìa đòi ăn phần”...
Mỹ luôn tìm kiếm một nước có thể đối đầu trực
diện, lâu dài với Trung Quốc ở Biển Đông để giúp Mỹ thực hiện những mưu đồ
chính trị của mình, đất nước đó phải hội tụ đủ yếu tố về quân sự, chính trị, địa
lý, pháp lý… lướt qua danh sách trên, Mỹ loại bỏ hết các nước, duy chỉ còn lại
nước Việt Nam.
Hơn ai hết Mỹ hiểu rõ sức mạnh tổng thể của quốc
gia và cái chất của người Việt Nam nó mạnh mẽ như thế nào, nếu được cái gật đầu
của Việt Nam thì Mỹ sẽ ăn mừng lớn lắm, kê cao gối mà ngủ. Nhưng không, Việt
Nam có trí tuệ của Việt Nam có đối sách, sách lược, chiến lược vượt qua mấy thứ
thủ thuật này của Mỹ nhiều lắm.
Và nếu Việt Nam chọn một phe để theo, phe
phương Tây hay phương Đông, phe Mỹ hay phe Trung Quốc thì chắc chắn phe còn lại
sẽ không để chúng ta yên phận. Bài học Ucraina khi rũ bỏ gấu Nga, ngả về phương
Tây rồi hậu quả mà quốc gia này phải chịu là kinh tế ngày càng yếu kém, quyền tự
quyết không có, phương Tây không chấp nhận để Ucraina gia nhập EU, bán đảo Crưm
thì bị Nga thu hồi.
Việt Nam đã chiến đấu với Trung Quốc cả ngàn
năm nay, Việt Nam rất hiểu Trung Quốc và Trung Quốc cũng rất hiểu Việt Nam. Bực
mình thằng hàng xóm thì có thể bán đất để chuyển nhà, nhưng làm sao mà bốc cả đất
nước Việt Nam di chuyển đi chỗ khác được?
Hôm nay chúng ta đang phải sống gần lão láng
giềng xấu bụng, con cháu chúng ta vẫn phải sống cạnh Trung Quốc, vì vậy khéo
léo, mềm mỏng, kiên quyết, kiên trì là điều không thể thiếu đối với Việt Nam, từ
lịch sử xa xưa cho đến hiện đại.
Người nào muốn Việt Nam theo Mỹ thì cứ nhìn
bài học của Philippines, Thái Lan hay Ucraina đấy. Còn những kẻ nào mơ về hạnh
phúc cùng anh bạn phương Bắc hãy nhìn thật kỹ những mưu đồ dưới con đường tơ lụa
là những “bẫy nợ”, sự đánh đổi quyền dân tộc, mà nhiều nước khi nhận ra đã “há
miệng, mắc quai”.
Hơn bao giờ hết Việt Nam cần hết sức cảnh
giác, linh hoạt, khéo léo.
Thế mới thấm và hiểu hơn trí tuệ của Đảng, Nhà
nước ta trong xác định “đối tác, đối tượng”, phải nói một sự nhìn nhận rất thấu
đáo và vượt thời gian, không gian của Đảng ta, và trong thời điểm dịch bệnh hiện
nay lại thấy niềm tin, lòng yêu nước của nhân dân ta mạnh mẽ đến nhường nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét