Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2020

Vì sao phải đến ngày 30-4-1975 Việt Nam mới có được sự thống nhất đất nước (kỳ 2)

2- Lần thứ hai: Dã tâm chia cắt Việt Nam, lập quốc gia riêng.
Sau Chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu của Quân và Dân Việt Nam, thực dân Pháp buộc phải ký Hiệp định Geneve về việc chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Đông Dương.
Tại điểm 6, Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Geneve về lập lại hòa bình ở Đông Dương do đại các bên tham gia hội nghị ký kết (gồm Campuchia, Quốc gia Việt Nam, Mỹ, Pháp, Lào, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Cộng hòa Nhân dân trung Hoa, Anh và Liên Xô) đã khẳng định: “Hội nghị chứng nhận rằng mục đích căn bản của Hiệp định về Việt Nam là giải quyết các vấn đề quân sự để đình chỉ chiến sự, và giới tuyến quân sự chỉ có tính chất tạm thời, hoàn toàn không thể coi là một ranh giới về chính trị hay về lãnh thổ”.
Điểm 7, Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị cũng chỉ rõ: “Hội nghị tuyên bố rằng đối với Việt Nam, việc giải quyết các vấn đề chính trị, thực hiện lên cơ sở tôn trọng nguyên tắc độc lập thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ, phải làm cho nhân dân Việt Nam được hưởng những tự do căn bản, bảo đảm bởi những tổ chức dân chủ thành lập sau tổng tuyển cử tự do và bỏ phiếu kín. Để cho việc lập lại hòa bình tiến triển đến mức cần thiết, và để thực hiện tất cả những điều kiện cần thiết cho nhân dân Việt Nam có thể tự do bày tỏ ý muốn, cuộc tổng tuyển cử sẽ tổ chức vào tháng 7-1956, dưới sự kiểm soát của một Ban Quốc tế gồm đại biểu những nước có chân trong Ban Giám sát và kiểm soát quốc tế đã nói trong Hiệp định đình chỉ chiến sự. Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1955, những nhà đương cục có thẩm quyền trong hai vùng sẽ có những cuộc gặp gỡ để thương lượng về vấn đề đó.”
Tuy nhiên, các thế lực phản động từng bám gót thực dân Pháp chống lại nền độc lập của dân tộc đã đánh hơi thấy động thái “thay chân Pháp” thống trị Đông Dương của đến quốc Mỹ. Đặc biệt là sau khi Mỹ đưa tên bù nhìn Ngô Đình Diệm được CIA huấn luyện tại Mỹ về Việt Nam rồi buộc quốc trưởng Bảo Đại phải chỉ định y làm Thủ tướng của cái gọi là “Quốc gia Việt Nam”, các thế lực Việt gian bán nước thân Pháp đã ngay lập tức “đổi chủ”, lấy đế quốc Mỹ làm “quan thầy” mới.
Trong suốt hơn 1 năm từ tháng 8-1954 đến tháng 10-1955, Chính phủ Việt nam Dân chủ Cộng hòa một mặt kiên trì thực hiện nghiêm chỉnh việc tập kết quân đội và cán bộ của mình ra phía Bắc vĩ tuyến 17, một mặt kêu gọi nhà đương cục miền Nam hội đàm, hợp tác bàn việc Tổng tuyển cử thống nhất ở hai miền. Nhưng các hành đọng kêu gọi hợp tác ấy đã vấp phải sự cự tuyệt từ phía chính quyền Ngô Đình Diệm được đế quốc Mỹ bảo trợ.
Tháng 8-1955, Ngô Đình Diệm công khai tuyên bố bác bỏ cuộc tổng tuyển cử thống nhất Việt Nam theo tinh thần bản Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Geneve 1954, Ngày 23-10-1955, với sự bảo trợ của đế quốc Mỹ, Ngô Đình Diệm tổ chức cuộc trưng cầu dân ý trên lãnh thổ miền Nam Việt Nam, thay thế cựu hoàng Bảo Đại lên làm Quốc trưởng. Cuộc trưng cầu này đã bị các báo chí ở Sài Gòn và quốc tế tố cáo là là gian lận khi ở khu vực Sài Gòn-Gia Định, Ngô Đình Diệm thu được tới 605.025 phiếu bầu cho mình trong khi tại đây chỉ có hơn 450.000 người đăng ký đi bầu.
Nhưng còn hơn thế, đây là một hành động pha shoajiu nghiêm trọng Hiệp định Geneve về châm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam. Với các hành động này, các thế lực Việt gian phản động đã chấp nhận bắt tay với các thế lực đế quốc để chia cắt đấy nước, từ chối bàn tay đề nghị hợp tác, đối thoại của chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa do Đảng Lao động Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo.
Những kẻ phá hoại Hiệp định Geneve 1954, bao gồm cả đế quốc ỹ và ngụy quyền Sài Gòn đều thừa biết rằng nếu cuộc Tổng tuyển cử thống nhất đất nước được tổ chức, Ngô Đình Diệm và phe lũ trước đây thờ Pháp, nay quay sang bợ Mỹ sẽ không bao giờ thu được tới 20% số phiếu bàu. Bởi đại đa số người dân Việt Nam đã trải qua những năm chịu ách áp bức của thực dân Pháp, trải qua cuộc Cách mạng tháng Tám giải phóng nước Việt nam khỏi xiềng xích nô lệ, trải qua cuộc kháng chiến 9 năm chống thực dân Pháp để biết rõ đâu là chính nghĩa, đâu là phi nghĩa, đâu là những con người vì dân, vì nước, đâu là giặc.
Và sự phản bội lại hòa bình, phản bội lại dân tộc của tập đoàn phản động bán nước ngụy Sài Gòn (dù được dán cái mác “Việt nam Cộng hòa” mỹ miều) thực chất là sự tiếp tay cho đế quốc Mỹ thổi bùng ngọn lửa chiến tranh giết người ở Việt Nam rực cháy to hơn gấp nhiều lần “Chiến tranh Đông Dương” trước đó trong 20 năm nữa, làm chết gần 5 triệu người, thiêu đốt hàng vạn làng mạc. Đó là những tội ác bán nước cầu vinh mà “trời không thể dung, đất không thể tha”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét